Hot Posts

6/recent/ticker-posts

Phật pháp

Phật Pháp được chia thành ba thời kỳ là thời Chánh Pháp, thời Tượng Pháp, và thời Mạt Pháp. Các thời kỳ Pháp của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni được ghi chép trong các kinh điển tuy không đồng nhất, nhưng hầu hết các bậc cổ đức đều theo thuyết định thời kỳ Chánh Pháp là 500 năm, thời kỳ Tượng Pháp là 1.000 năm, và thời kỳ Mạt Pháp là 10.000 năm.
Trong thời Chánh Pháp (chánh có nghĩa là chứng), mặc dầu Đức Phật đã diệt độ, nhưng Pháp nghi vẫn không thay đổi. Có giáo pháp, có sự hành trì, và có người chứng đắc quả vị, đó gọi là thời kỳ Chánh Pháp, còn được mệnh danh là thời kỳ “Thiền Định kiên cố”.
Trong thời Tượng Pháp (tượng có nghĩa là biểu tượng), tuy vẫn có giáo pháp, có sự hành trì, nhưng số người chứng đắc quả vị thì rất ít; thời kỳ này còn được gọi là thời kỳ “tự miếu kiên cố”.
Thời Mạt Pháp (mạt có nghĩa là suy vi, yếu kém), Phật Pháp trở nên suy tàn, chỉ có giáo pháp chứ không có sự hành trì, và càng không có người chứng đắc quả vị. Thời kỳ này còn được gọi là thời kỳ “đấu tranh kiên cố”. Đây là lời giải thích thông thường về ba thời kỳ “Chánh, Tượng và Mạt” của Phật Pháp. Trích thuyết pháp của Hòa thượng Tuyên Hóa. Điều này phù hợp với chân lý: Không có gì bất biến.
Người xuất gia vẫn là người phàm, không có chuyện đã xuất gia mặc nhiên thoát tục. Xuất gia mới chỉ là “duyên" hay "nghiệp”, còn tựu “quả” hay không lại là chuyện khác. Đấy là nói người xuất gia đàng hoàng, những kẻ trá hình chưa bàn.
Do đó, đó đây có những chuyện này nọ của các sư sãi cũng không lạ, chỉ có điều chuyện này không phải chỉ do thời mạt pháp như nhiều người nghĩ. Đơn giản là do Phật Giáo Việt Nam đang đi qua một xã hội hơi... kỳ cục thôi.

Post a Comment

0 Comments