Tôi viết cuốn "Nghiệp vụ đại lý vận tải biển" một phần là kiến thức của tôi tích hợp từ nhiều năm chiến đấu trong lĩnh vực này. Một phần là thu thập, nghiên cứu, sưu tầm từ một số nguồn mà tôi luôn ghi ở cuối sách. Cuốn sách này trước khi in để bán tôi có đưa ra bảng ebook cho mọi người tham khảo. Tôi luôn để free tại shipoffer.com, tiếc rằng một số bạn đã download về kho riêng của mình để các bạn khác download thì chưa tôn trọng tác giả cho lắm. Có bạn hỏi mua sách tôi song lại nhắn các bạn khác là sẽ scan để đưa lên mạng cho các bạn khác download dễ hơn.
Nhiều status hay các bài báo của tôi cũng vậy, có lẽ tôi viết lung tung mâm nào tôi cũng xới, món nào tôi cũng xơi. Có cái hay nhưng phần nhiều dỡ tệ nên đôi khi các bạn đọc cái hay mà ngại người ta biết là kẻ viết là thằng tôi dỡ tệ nên quên mất chuyện ghi nguồn, cứ thế copy nguyên câu chữ của tôi mà chẳng đề nguồn từ đâu cả. Đa phần tôi không nói gì nhưng có nhiều lúc cũng thấy hơi chạnh lòng.
Chính vì lý do trên mà dù 3 cuốn sách khác là Nghiệp vụ thuê tàu chuyến, Các bài học trong thuê tàu chuyến và cuốn Tiếng Anh cho thuyền viên đã gần như hoàn thành bản thảo từ 2 năm trước. Nhưng để in sách tôi có vẽ rất ngại ngần. Số tiền bỏ ra in ít nhất 500 cuốn mỗi tác phẩm cũng hết 30-40 triệu song bán lại độ 5-7 triệu là các bạn đã có đễ share nhau, copy cho nhau nên sách tôi bị ế và lỗ. Thực ra tôi in sách chẳng để mưu cầu bán có lợi nhuận đâu vì nếu có sẽ bán giá cao hơn nhiều chứ không bán với giá bằng giá photocopy như thế. Để giá bán sách như tôi bà xã bảo anh in đem cho người ta hết cho rồi chứ bán gì kakaka.
Tôi nhớ mãi một cây đề trong ngành, là một người tôi tôn trọng là thầy dù chưa hề dạy tôi giờ phút nào. Chú tâm sự với tôi: cháu có cách nào bán ebook không vì quá nhiều người muốn có sách của chú nhưng lại kêu chú phải copy gửi họ free. Kiến thức tích góp cả đời giờ chắc lọc ra giờ phải bỏ thời gian scan và gửi cho họ chú thấy kỳ kỳ. Kỳ thiệt. Tôi cũng thấy kỳ. Có cách nào khác hay hơn để chúng tôi vẫn thỏa mái chia sẻ kiến thức của mình mà không cảm thấy chạnh lòng? Hay có cách nào để yên tâm khi thấy người ta thỏa mái share các kiến thức của mình mà coi như của chùa?
0 Comments